Hôm nay tình cờ lôi quyển hộ chiếu ra, phát hiện đã đến ngày hết hạn, tự nhiên nhớ lại cái ngày này đúng 10 năm về trước, cảm giác hân hoan khi nhận được nó vẫn còn như in.

Có nhiều thứ từ cách đây một thập kỷ mà mình ko còn có thể nhớ nổi nữa, nhưng cuốn hộ chiếu này thì mình vẫn nhớ như in, vì bối cảnh đặc biệt mà mình nhận được nó.

10 năm trước là kỷ niệm 60 năm thành lập hãng hàng không JetBlue, bọn nó dân chơi offer 1 cái deal cho phép mình mua 1 cái vé $600 có thể bay đến bất cứ sân bay nào mà JetBlue có hoạt động trong lãnh thổ US. Và đó là khởi đầu của tất cả, chuyến ‘road trip’ đầu tiên trong cuộc đời, chuyến đi mở mang đầu óc đầu tiên. (trước thời điểm đó mình thuộc loại hardcore introvert, cả tháng chỉ có đến trường rồi về nhà chơi game, ko ra khỏi nhà, nếu không có bà chị lôi đi chuyến đi này chắc giờ mình vẫn tiếp tục lesor lắm).

Vẫn nhớ lịch trình năm đó đi qua bao nhiêu thành phố, từ NY đến Orlando (lần đầu được đi Disney World), đến Hollywood, đến Santa Monica, rồi pha ngã để đời của bà chị ở Lombard St., SF làm suýt nữa phải đi cấp cứu. Nhưng chưa có lúc nào chuyến đi gần với việc kết thúc sớm như sự kiện xảy ra ở Puerto Rico.

Theo lịch trình, 2 chị em rời Orlando, FL bay tới Puerto Rico vào ngày 13/09/2009. Đúng là ngày 13 có khác, tuy ko phải thứ 6 (Chủ Nhật nếu mình nhớ ko lầm). Thành phố thì thời tiết dễ chịu ngất ngây, nhưng về tới KS chưa kịp làm gì đã bị một cái tát vào mặt khi phát hiện ra để quên 1 cái túi trên taxi, trong đấy có 1 cái hộ chiếu và cái netbook của mình (back when netbooks are still a thing).

Phần tiếp theo thì mình ko nhớ rõ lắm, chắc do panic attack, mà panic cũng phải thôi, lần đầu đi roadtrip mà đã gặp phải phốt như vậy. Chỉ nhớ mơ hồ cảnh gọi về báo với bố mẹ mà bị mắng té tát, chắc đứng từ San Juan vẫn nghe được tiếng từ New York vọng xuống. Rồi mấy ngày tiếp theo 2 chị em bỏ hết lịch trình đi chơi để ngồi lỳ ở sân bay tìm xem có gặp lại thằng taxi đấy không. Mà khổ, bên Puerto Rico thời tiền Uber nó vận hành theo kiểu nhiều hãng taxi vận hành dưới cùng 1 banner, khác nhau mỗi cái đăng ký. Cách duy nhất để ID cái taxi đấy là tờ hoá đơn taxi, mà cái hoá đơn đấy nó ở luôn trong cái túi mình mất mới đau. Nói chung thời tiền taxi công nghệ có nhiều thứ bất cập mà bây giờ chúng ta taken for granted lắm.

Mà việc mất hộ chiếu bình thường vốn đã thốn, việc mất hộ chiếu khi đi roadtrip ở đất Puerto Rico nó còn thốn hơn. Thông thường khi bay lượn trong 50 bang chính thức của mẽo (bao gồm cả các bang vốn không dính liền vào “Hoa kỳ đại lục” như Alaska hay Hawaii) thì mình vốn chỉ cần show ID chứ ko cần hộ chiếu. Nhưng thằng PR nó oái oăm ở chỗ, tuy nó là lãnh thổ chưa hợp nhất của US (unincorporated land of the United States), nhưng khi di chuyển giữa PR và đại lục thì vẫn cần có hộ chiếu (có VISA US và I-84). Ngoài ra, vì mình đi vé anniversary của Jet Blue nên nó có 1 requirements là nếu yêu cầu huỷ/đổi chuyến thì phải thông báo trước 3 ngày nếu ko sẽ bị phạt thêm mấy trăm đô đó, ko nhớ lắm. Mà itinerary của mình ở PR có 3 ngày nên ko thể nào báo kịp, phen này xác định bị phạt cho tung đít rồi.

Để có thể tiếp tục chuyến roadtrip này, cách duy nhất là phải làm lại được quyển hộ chiếu VÀ xin được VISA US VÀ chuyển được quyển hộ chiếu đấy đến Puerto Rico trong 2 ngày. Một nhiệm vụ có thể nói là bất khả thi. Vậy mà mẹ mình làm được đấy. Mẹ mình tuy ác khẩu nhưng phải công nhận lúc cần thiết vẫn là superhuman. Tất tần tật việc xin phái đoàn làm hoả tốc lại 1 cuốn hộ chiếu, rồi phi sang phái đoàn US năn nỉ nó cấp cho 1 cái VISA, và ra FedEx hoả tốc xuống PR, tất cả mẹ mình chỉ làm trong có độc 1 ngày!

Tuy ko thể nào xin lại được cái form I-84 vì cái đó chỉ hải quan mới cấp được, nhưng bên cửa khẩu PR vẫn cho qua sau khi mình show được hình screenshot của tấm I-84 cũ (thanks god for the cloud).

Anyway, đó là câu chuyện của hơn 10 năm trước về việc tại sao mình sở hữu được 1 trong những cuốn hộ chiếu “của độc” tại Việt Nam mà có nơi cấp ở nước ngoài. Hồi mới về đi làm thẻ ngân hàng có bạn teller còn hồn nhiên hỏi mình “Anh là Việt kiều ạ?” trong khi cầm trong tay quyển hộ chiếu VN vỏ xanh của mình, chỉ vì cái dòng đó.

Nháy mắt 1 phát mà đã hết hạn rồi, nhanh thật. Ngẫm lại trong 10 năm ấy mình chưa gắn thêm được nhiều trang vào cuốn sổ của mình ngoài cái visa US và Đài Loan. Còn lại toàn các con dấu của các nước trong khu vực Đông Nam Á.

10 năm, trôi qua nhanh như 1 giấc mộng. Tự hỏi cuộc đời mình còn được mấy lần 10 năm nữa, và mình sẽ làm được gì.

0 0 votes
Article Rating